AI GIÀU HƠN AI…?



Người ta thường kể một câu chuyện liên quan với Bill Gates. 


Một ngày nọ, người ta hỏi Bill Gates — khi ấy được xem là người giàu nhất thế giới:

— “Có ai giàu hơn ông không?”

Ông mỉm cười đáp:

— “Có, có một người giàu hơn tôi.”

Rồi ông kể lại một kỷ niệm:

 

“Thời tôi còn chưa nổi tiếng, chưa giàu có, có lần ở sân bay New York tôi muốn mua một tờ báo. Khi cầm lên rồi mới phát hiện mình không có đủ tiền lẻ. Tôi đành trả lại và nói với người bán: ‘Xin lỗi, tôi không có tiền.’

Người bán mỉm cười: ‘Vậy tôi tặng anh miễn phí.’

Trước sự chân thành ấy, tôi nhận tờ báo.

 

Vài tháng sau, lại tình cờ ở cùng sân bay đó, cũng trong hoàn cảnh tôi không đủ tiền mua báo. Người bán ấy lại đưa tôi một tờ, bảo: ‘Cứ lấy đi. Tôi chia sẻ từ phần mình có, chẳng mất mát gì cả.’

Tôi định từ chối, nhưng ông ấy cứ năn nỉ, thế là tôi nhận.”

 

“Mười chín năm sau, khi tôi đã nổi tiếng toàn cầu, bỗng nhớ lại chuyện xưa. Tôi quyết tâm tìm lại người bán báo ấy. Sau hơn một tháng rưỡi tìm kiếm, cuối cùng cũng gặp được.

Tôi hỏi: ‘Ông có nhận ra tôi không?’

Ông gật đầu: ‘Có chứ, ông là Bill Gates.’

Tôi nói: ‘Ông còn nhớ đã từng tặng tôi báo hai lần không?’

Ông đáp: ‘Tôi nhớ, tôi đã cho ông hai lần.’

 

Tôi liền nói: ‘Giờ tôi muốn đền đáp, hãy nói mong ước lớn nhất của ông, tôi sẽ thực hiện.’

Nhưng ông ấy mỉm cười: ‘Ngài Bill Gates, ông không thể sánh được với việc tôi đã làm cho ông.’

Tôi ngạc nhiên: ‘Tại sao?’

Ông nhẹ nhàng trả lời: ‘Tôi giúp ông khi tôi chỉ là một kẻ bán báo nghèo. Còn bây giờ, ông muốn giúp tôi khi ông là người giàu nhất thế giới. Sự giúp đỡ của tôi và của ông làm sao có thể so sánh được?’”

 

Hôm ấy, Bill Gates hiểu ra: người bán báo kia mới thật sự giàu hơn mình.

Bởi ông không cần phải chờ đến khi giàu có mới biết cho đi.

 

Giàu có thật sự không nằm ở tiền bạc, mà ở sự rộng lớn của trái tim.

Điều đáng giá nhất chính là có một tấm lòng đủ bao dung để giúp đỡ người khác. ❤️

 

TG Văn Chương

(Lượm trên FB.TN)

=====================================================================================

Huỳnh Chiếu Đẳng kể: Nếu bà con mình đọc tới đây rồi thì cho tôi xin kể vài chuyện thiệt tình ở quê Mỹ với quê Việt mình.

 

Hồi nhỏ tôi sống ở miệt đồng, sau này qua bển cũng ở vùng quê bên Mỹ cỡ mười năm. Nay kể vài chuyện cho bà con nghe chơi, để thấy ở đâu cũng có người tốt bụng, thiệt thà.

 

1. Chuyện người Mỹ ở “thôn quê”.


Tôi không may phải sống ở “thôn quê” Mỹ khoảng mươi năm. Bà con mình qua Mỹ phần nhiều sống ở thành phố, nên thường hay gặp dân Mỹ thành thị, còn dân Mỹ ở quê thì chắc ít có dịp gặp. Tôi kể chuyện này có thiệt để các bạn nghe cho vui.

 

“Hồi đó”, một chiều trời kéo mây đen kịt, gió giật ào ào, tôi chở bà xã đi làm. Cái chỗ làm đó nằm trong thị trấn nhỏ xíu, không có được một cái đèn xanh đèn đỏ (đèn giao thông).

 

Đang chạy tà tà trên xa lộ (Freeway) vắng tanh vì trời mưa gió (tin nói bảo sắp tới), thì gặp cái bảng chắn ngang báo cây cầu phía trước bị sập, không qua được. Tôi mới quẹo vô đường làng chạy tránh đoạn freeway sập cầu. Chạy một hồi thì lạc, không biết mình đang ở đâu, GPS thì không có, xung quanh vắng tanh, chỉ có mình tôi với chiếc xe giữa đồng không mưa gió ào ạt. Trong bụng cũng hơi ớn, nhưng ráng chạy tiếp.

 

Chạy một hồi thì thấy xa xa có ánh đèn le lói dọc đường. Tới gần thì thấy đó là cái quán nhỏ, trong đó có vài người đang ngồi ăn uống. Mừng quá, tôi tấp vô hỏi đường ra lại xa lộ.

 

Có một ông Mỹ trung niên chỉ đường rất tận tình. Thấy tôi còn ngơ ngác, ổng nói: “Anh chạy theo tôi đi.” Rồi ổng leo lên chiếc xe truck, chạy trước, tôi chạy theo sau.

 

Lúc đó đã 10 giờ đêm, trời tối thui, mưa gió còn ào ào, bão mà. Đường thì nước ngập lé đé, hai bên là ruộng, nếu không có xe dẫn đường chắc tôi không dám chạy e chạy xuống “ruộng”. Chạy chừng 15 phút thì thấy xa lộ hiện ra trước mặt. Ông Mỹ đó tấp xe vô lề cho tôi vượt lên, rồi quay đầu xe chạy về lại hướng cũ.
Còn nhiều chuyện nữa, sẽ kể khi có dịp. Các bạn có biết nhiều nhà ở “đồng quê” Mỹ trước sân có máy bay không? 

 

2. Chuyện quê mình hồi xưa:


Hồi thập niên 1940, ở xóm tôi có nhiều nhà để cái mái vú hứng nước mưa, phía trước nhà, có cái gáo tre treo sẵn cho khách bộ hành ghé ngang múc uống, khỏi cần hỏi ai. Mà muốn hỏi cũng không có ai đâu, vì có khi cả nhà đi làm đồng hết trơn.

Nhà lá đơn sơ, cửa khép hờ, buộc sơ bằng sợi lạt, không có ổ khóa như bây giờ, vậy mà chẳng ai bị mất mát gì. Thiệt là tốt bụng, thiệt thà, lương thiện quá.

 

Bà con ở thành phố chắc ít biết chuyện này. Hễ có khách tới chơi, dù quen hay lạ, chủ nhà cũng bắt con gà, con vịt, hoặc tháo đập, tát đìa bắt cá, làm một bữa cơm thiệt thịnh soạn đãi khách.
------------------------------------------------------------------------------------------
Đố vui các bạn: Tại sao gọi là mái vú?

Comments

Đươc Xem Nhiều Nhất