Hồi Ký Thiếu Úy 9 Ngày Của Tôi Với Tàu Định Mệnh Lam Giang HQ 402

Hồi Ký Thiếu Úy Ngày Của Tôi

Với Tàu Định Mệnh Lam Giang HQ 402


"Phần I"
Khoảng cuối năm 1954 gia đình tôi đã di tản theo Thủ Lãnh Vòng A Sáng từ Khu Tự Trị Nùng Hải Ninh Bắc Việt với Sư  Đoàn (SĐ) Nùng vào Sông Mao, tỉnh Bình Thuận, Nam Việt. Lúc đó tôi còn quá nhỏ không có ấn tưởng gì về cuộc di cư này.  Lúc ấy ba tôi còn phục vụ trong SĐ Nùng. Tại miền nam, SĐ này được cải danh thành SĐ3 Dã Chiến, sau đó thành SĐ6 Bộ Binh (BB), rồi thành SĐ5BB. Tôi sinh trưởng trong khung cảnh của con lính và thuộc dân thiểu số Nùng thì được nghe nhiều trận chiến khốc liệt ngoài bắc với Việt Minh từ các đồng đội thân cận của ba tôi. Những phê bình của họ về thực chất chế độ Việt Minh thật sự không khác gì thổ phỉ được trang bị súng ống đi khủng bố những nơi nào thiếu an ninh không được sự bảo vệ hoàn toàn của chính quyền quốc gia. Ba tôi cũng đã từng trải nghiệm qua sự hành hạ khủng khiếp khi bị Cộng Sản (CS) bắt, đánh đập tra tấn, treo lật ngược ngày đêm và hăm dọa mang xử bắn vì là con địa chủ và trong quân ngũ quốc gia chống CS.
Sau khi định cư tại Sông Mao, ba tôi đã tiếp tục phục vụ trong Tiểu Đoàn 3/7 SĐ5BB tới đầu năm 1963 thì được khuyến khích giải ngũ vì một lý do nào đó. Gia đình tôi đã dời Sông Mao vào định cư tại Phú Thọ, Quận 11, Saigon. Tuy tôi đã gặp rất nhiều khó khăn trong việc học vì môi trường mới, nhưng đã vượt qua các kỳ thi trung học đệ nhất cấp, Tú Tài I và II. Năm 1972 đang theo học năm thứ II Kỹ Sư Nông Nghiệp tại Trung Tâm Quốc Gia Nông Nghiệp (Nông Lâm Súc) thì chiến tranh đã bùng nổ lớn thêm qua trận chiến khốc liệt Mùa Hè Đỏ Lửa, tổng tấn công của CS Bắc Việt. Vì tổng tấn công này, tổng động viên của Bộ Quốc Phòng đã được ban hành, tuy tôi vẫn được hoãn dịch dưới dạng thiểu số sắc tộc Nùng, nhưng nhận thấy "Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách", tôi đã quyết định hưởng ứng lệnh động viên. Cuối năm 1972, tôi và một số bạn bè Nùng đã tình nguyện gia nhập vào khóa 29 Trường Võ Bị Quốc Gia Việt Nam (TVBQGVN), trong đó có các bạn Phu A Tài, Sỳ A Tẩu và Tsu A Cầu đang theo học kỹ sư nông nghiệp với tôi. 
Inline image
Hình chụp vào cuối năm I tại Trường Võ Bị
*   Vào Tháng 9/74:  Sau kỳ học văn hóa đợt I hoàn tất của năm thứ II tại Trường Võ Bị, cả khóa 29 được đi Du Hành, tham quan các trại như Lục Quân Công Xưởng, Hải Quân Công Xưởng, Sư Đoàn 5 Không Quân (KQ), Trung Tâm Viễn Thông Microwave Radar Phú Lâm... Cuối cuộc Du Hành đó, là khóa 29 (K29) được khám sức khỏe tại SĐ5 KQ, rồi về trường thi trắc nghiệm tâm lý để chọn binh chủng hải hay không quân, và tiếp tục học văn hóa đợt II, năm thứ II. Trong kỳ thi trắc nghiệm tôi đã chọn ưu tiên về không quân và hải quân vì muốn có dịp qua Mỹ để tu luyện thêm.  Mấy tuần sau, danh sách trắc nghiệm tâm lý được công bố, và tôi đã được nhận vào binh chủng hải quân. Tôi rất vui vì mong ước của tôi có thể được hiện thực.
Inline image
 Tập sự trên Dương Vận Hạm Cần Thơ LST HQ-801
Inline image
 Vài SVSQ K29 tại Trung Tâm Huấn Luyện HQ Nha Trang
Inline image
 Chuyên (giữa) và bạn Chuyên đến thăm tôi tại Đà Lạt
Vì cũng không biết phải làm gì nên tôi trả lời "ok" ngay. Saigon đang giới nghiêm 24/24, nên tôi thay quân phục với lon thiếu úy để dễ đi lại. Chở bạn Cầu trên chiếc xe đạp cũ kỹ của ba tôi, khi ra tới đầu hẻm thì bị chặn lại bởi vài anh Nhân Dân Tự Vệ không cho ra vì lệnh giới nghiêm. May mắn là người chặn là hàng xóm, thấy tôi là người quen biết, nên không làm khó và cho đi. Tuy là giới nghiêm 24/24, nhưng ngoài đường lớn cũng có nhiều xe cộ đi lại. Khoảng 30 phút, chúng tôi đã đến được cổng của nhà kho tại góc đường, Trương Minh Giảng và Hiền Vương, hàng trăm người nhao nhao trước 2 cánh cổng cao lớn bằng tôn với 2 hàng dây kẽm gai rào bên trên và tường chung quanh. Sau khoảng nửa tiếng mới thấy ba của anh Nhì xuất hiện với chiếc vali trong tay nhưng cũng chỉ đứng ngoài cổng nhìn bất đắc dĩ để kiếm có ai quen biết.  Có nhiều người tới lại đi vì không thấy bóng dáng nào của trực thăng lên xuống và cũng không ai ra vô từ cổng chính (sau này mới biết trực thăng xuống không được vì nhiều cây cao chung quanh). Khoảng 2 tiếng sau, trời bắt đầu tối, ba anh Nhì dẫn chúng tôi tới địa chỉ 1 căn biệt thự sang trọng tại địa chỉ: 259 Phan Thanh Giản qua đêm. Đây là biệt thự của ông chủ hãng dệt Vinatex đã rời VN từ đầu tháng Tư và nhờ ba anh Nhì tạm thời trông coi.

Phòng Tít Chắng


I) Bối Cảnh

*   Đầu Năm 1975: Cho mùa quân sự năm thứ III Võ Bị, tôi cùng 20 sinh viên sĩ quan (SVSQ) K29 hải quân (HQ) đã được đưa về Nha Trang, Trung Tâm Huấn Luyện Sĩ Quan Hải Quân, để thụ huấn lý thuyết và thực tập của ngành Hàng Hải Cơ Bản. Trong một đêm khi tập sự 10 ngày hải hành từ Nha Trang ra Đà Nẵng, trên chiếc Dương Vận Hạm Cần Thơ LST HQ 801 để thực tập nhắm hướng, xác định điểm đứng trên hải đồ, tính tốc độ lái với ảnh hưởng của hướng và vận tốc gió.... Vị Sĩ Quan HQ Chỉ Huy trong phòng lái đã thố lộ với anh em rằng: "Mỹ đã có ý định bỏ rơi VN, nếu trường hợp này xẩy ra, thì chúng tôi sẽ trực tiếp ra đi với chiến hạm của mình". Tôi rất xúc động khi nghe được câu tiên đoán này, vì tôi không tin (vào lúc đó) Mỹ là một siêu cường mạnh nhất thế giới lại bỏ rơi đồng minh của mình, nhất là họ đã bỏ biết bao nhiêu tiền tài và xương máu cho cuộc chiến VN. Tuy nhiên câu nói đó đã ám ảnh, làm tôi phải suy tư rất nhiều sau này. Sau khoảng 10 tuần huấn luyện tại Nha Trang, các SVSQ K29 đã được đi phép 2 tuần và sau đó trình diện lại tại Nha Trang để về trường Võ Bị. 

Vào Ngày 29/3/75: Về lại trường Võ Bị từ TTHL HQ Nha Trang, chiến cuộc tại Miền Nam VN đã leo thang sau nhiều trận đánh thăm dò của CS Bắc Việt, biết chắc chính quyền Mỹ sẽ không can thiệp vào cuộc chiến VN như  lời cam kết đã được ký trong văn bản đình chiến giữa Hoa Kỳ, CS Bắc Việt và VNCH vào đầu năm 1973 tại Paris, Pháp. CS Bắc Việt đã xua quân toàn diện đánh chiếm vùng I và vùng II chiến thuật.  Tin tình trạng khẩn cấp với nhiều tỉnh thành bị thất thủ.  

Vào Ngày 30/3/75:  Chỉ Huy Trưởng Thiếu Tướng Lâm Quang Thơ ra lệnh cho di tản sinh viên sĩ quan Trường Võ Bị khỏi Đà Lạt về Trường Bộ Binh (TBB) Long Thành.  Trên đường di tản, tôi đã chứng kiến nhiều dân quân chết thê thảm bị CS pháo kích. Với một quân số lớn SVSQ Võ Bị trên 1,000 đột nhiên tăng thêm tại TBB Long Thành và nhu cầu cần sĩ quan để thay thế các cấp chỉ huy trung đội trưởng bị hy sinh hay lạc mất ngoài chiến trường, Bộ Tổng Tham Mưu đã quyết định cho hai khóa 28 & 29 ra trường sớm.

II) Chọn Đơn Vị và Làm Lễ Mãn Khóa

*   Vào Ngày 18/4/75: Vì nhu cầu cấp bách cần sĩ quan lục quân, Bộ Tổng Tham Mưu (BTTM) đã quyết định cho các SVSQ Hải và Không Quân của 2 khóa 28 & 29 qua Lục Quân. Tôi hơi thất vọng mất mộng hải hồ khi được tin này, nhưng đây là thực trạng nhu cầu cần thiết "tận nhân lực" là điều BTTM phải quyết định. Khi sửa soạn chọn đơn vị vào ngày 18/4 để làm Lễ Mãn Khóa ra trường, bạn Tsu A Cầu đến hỏi tôi: (Cầu với tôi đã luôn đi chung đường lúc quen biết nhau từ năm Đệ Lục trung học, lên đại học rồi cùng gia nhập Trường Võ Bị).

- Ê, mày định chọn đơn vị và binh chủng nào?

Tôi suy nghĩ một hồi rồi trả lời:

- Với các trận chiến quy mô cấp sư đoàn, các đơn vị tác chiến từ Vùng I, Vùng II và Vùng III đã bị thiệt hại nặng, chỉ Vùng IV còn nguyên chỉnh, tôi sẽ chọn theo thứ tự về SĐ7BB, SĐ9BB, SĐ21BB nếu có thể, nhất là SĐ7BB hậu cứ tại Đồng Tâm, Mỹ Tho gần nhà  hơn.  

Tsu A Cầu đồng ý chọn theo thứ tự này!

Vì từ trước trường đã có quy định khi ra trường cho việc chọn đơn vị từ một danh sách được xếp hạng điểm văn hóa + điểm quân sự của SVSQ, và danh sách này được chia thành 3 nhóm, những tên đầu trong mỗi nhóm sẽ tự động được ưu tiên luân phiên chọn trước.  Tôi đã được gọi trong toán đầu và chọn được SĐ7BB dễ dàng, còn đến phiên bạn Cầu thì chỉ chọn được SĐ25BB.  Chúng tôi khá thất vọng vì mỗi người sẽ phải đi một ngã.

Vào Ngày 21/4/75: 2 khóa 28 & 29 làm nghi Lễ Mãn Khóa dưới sự chủ tỏa của Trung Tướng Nguyễn Bảo Trị Tổng Cục Trưởng Tổng Cục Quân Huấn.  Không kèn trống và không quân phục đại lễ, với bộ tác chiến và nón sắt rồi tự gắn lon Thiếu Úy trong hàng ngũ.  Hầu hết các tân thiếu úy đã được quân xa của đơn vị đợi sẵn và chở đi ngay, ngoại trừ một số ít như SĐ7, SĐ9, và SĐ21 xe không đến kịp, được đưa về Trung Tâm Xã Hội Quân Đội tạm trú.

Ngày 25/04/75: Tôi và khoảng 6 tân thiếu úy khóa 28 & khóa 29 khác được đưa về hậu cứ của Trung Đoàn 12 SĐ7BB để đợi trình diện Trung Đoàn Trưởng, Trung Đoàn 12 đang bận rộn hành quân truy quét quân du kích và quân CS Bắc Việt.  Khoảng trưa ngày 25 chúng tôi đã được gặp vị  Đại Tá Trung Đoàn Trưởng và được giới thiệu là Đặng Phương Thành K16 Võ Bị Đà Lạt (sau 30/04, niên trưởng ĐP Thành đã bị VC trả thù, sát hại tại trại tù). Sau khi làm thủ tục trình diện xong, vị Trung Đoàn Trưởng hỏi "các anh ra trường đã được đi phép chưa?". Chúng tôi trả lời chưa, nên cho ngay 24 giờ phép với lời dặn: "vì chiến trường đang thiếu sĩ quan, sau 24 giờ phép, các anh cần trở về ngay để được phân phối ra các đại đội."

Ngày 26 & 27/04/75: Sau 24 giờ phép, tôi tới trạm xe đò, xa cảng niềm tây, để trở lại Mỹ Tho, thì được thông báo rằng CS đã đắp mô trong nhiều đoạn đường đi Mỹ Tho phải đợi quân đến giải tỏa phá chốt khai thông, xe mới chảy được.  Sáng hôm sau 27/04 trở lại hỏi, thì được biết đường vẫn chưa khai thông mà tình trạng còn trầm trọng xấu hơn.

Ngày 28/04/75: Khoảng 2 giờ chiều, cô bạn thân Nguyễn T. Chuyên, học Đại Học Văn Khoa, quen biết nhiều năm đến nhà thăm tôi và ngỏ ý ra bến Bạch Đằng tìm một chỗ vắng vẻ để tâm sự.  Sau khi ngồi vào một quán nhỏ bên bờ sông Saigon, Chuyên ngắn gọn hỏi:

- Chừng nào Chắng phải trở về lại đơn vị?

- Chưa biết chừng nào, phải đợi khi nào phá được chốt CS đóng ngăn quốc lộ giữa Sài gòn - Mỹ Tho, thì mới trở về đơn vị được.  Sao Chuyên lại hỏi vậy?

- Sáng nay bố Chuyên (bố Chuyên là Thiếu Tá Nguyễn C. Sáng phục vụ trong Bộ TTM) cho biết tình hình chiến sự rất xấu, CS sẽ tiến chiếm Saigon, nhiều cấp trên của ổng đã biến mất. Gia đình Chuyên có người thân làm việc cho chính phủ Úc cho biết đã có tàu được sắp xếp từ Úc đến đón công dân Úc và những gia đình làm việc cho chính phủ Úc để di tản.  Gia đình Chuyên quyết định sẽ đi cùng thân nhân trong chuyến này vào tối nay hay ngày mai rời bến từ Tân Cảng. Đúng ra bố Chuyên dặn không đi đâu phải túc trực ở nhà đợi tin, nhưng Chuyên trốn ra đến hỏi Chắng có muốn đi cùng không? 

Câu hỏi đột ngột này đã làm tôi khá sửng sốt, như vậy Chuyên đã coi tôi như người nhà của Chuyên, tôi suy nghĩ và hơi ngập ngừng trả lời:

- Mấy hôm nay tôi đã nghe chiến trường càng ngày càng xấu đi, không ngờ lại nhanh như vậy, đây là một cơ hội tốt cho Chuyên cùng gia đình di tản ra nước ngoài. Còn tôi thì không thể bỏ đơn vị vào lúc này, đó là một vi phạm quân kỷ trầm trọng coi như đào ngũ, đồng thời đơn vị tôi đang rất cần cấp sĩ quan chỉ huy, không thể bỏ đi vào lúc này.

Thấy tôi nói vậy Chuyên có vẻ thất vọng và trầm tư vào thế giới riêng biệt của Chuyên. Tuy tôi đã quen biết Chuyên nhiều năm, nhưng tôi chỉ coi Chuyên như là một bạn rất thân. Với lời tâm sự biểu lộ của Chuyên như vậy, tôi biết có một tình cảm đặc biệt sâu hơn Chuyên đã dành cho tôi, vì hoàn cảnh phải chia ly cấp bách này chưa chắc sẽ còn gặp lại nữa, nên Chuyên mới dám thố lộ.

Tiếng pháo kích đì đùng từ hướng sân bây Tân Sơn Nhất, tôi hối thúc khuyên Chuyên nên về sớm để lo việc di tản cùng gia đình. Từ đó, tôi không còn liên lạc gặp lại Chuyên và nghĩ rằng Chuyên đã cùng gia đình đào thoát được sang Úc cho tới khoảng 4 năm sau, rất ngạc nhiên nhận được một lá thư của Chuyên viết từ một trại tỵ nạn Mã Lai. Vì một lý do nào đó, tàu Úc đã không xuất hiện hay đã thay đổi chỗ cập bến, nên việc ra đi của gia đình Chuyên không thành, bố Chuyên cũng bị "tù cải tạo" một thời gian dài!

Ngày 29/04/75: Sáng sớm khi đến bến xe hỏi về tình trạng khai thông đường đi Mỹ Tho thì họ cho biết tình hình càng xấu hơn với những đơn vị quân CS đã áp sát rất gần từ phía tây nam Phú Lâm. Sáng sớm đã có thông tin từ Thủ Tướng Lâm Thời yêu cầu tất cả quân dân Hoa Kỳ có 24 tiếng đồng hồ để di tản ra khỏi VN. Tiếng trực thăng vần vũ như con thoi theo hướng đông tây để di tản công dân Mỹ rời khỏi VN. Suốt ngày, Ba tôi như ngồi trên đống lửa với vẻ mặt rất lo lắng ưu tư rồi nói với tôi:

- Tình hình này chắc Saigon sẽ không giữ được bao lâu, tụi CS sẽ bỏ tù tất cả các sĩ quan và người chống lại họ, mày nên tìm cách rời khỏi VN.

Tôi nghĩ đến Chuyên, không biết Chuyên và gia đình đã ra đi chưa? Trong lúc loay hoay suy nghĩ thì có người đi vào nhà.  Ngước mặt nhìn lên thì thấy Tsu A Cầu với bộ quân phục và tay cầm một túi nhỏ hối hả vào nhà, tôi chưa kịp lên tiếng thì Cầu đã nói:

- Tụi CS đã bắt đầu vào chỗ tao Phú Thọ Hòa rồi mày ơi! Dân trong đó đang bỏ chạy vào Saigon nhưng đã bị chặn lại bởi cảnh sát và lính Dù tại góc Trường Đua Phú Thọ, nhờ tao mặc quân phục nên họ cho vào...

Sau vài câu trao đổi tại sao 2 người đều được ở Saigon, thì Cầu nói thêm:

- Nghe ba của bạn Lầu A Nhì (thiếu úy cảnh sát, tên căn cước: Lầu A Cẩu) cho biết hiện giờ nhà kho (MACV cũ) của Mỹ tại góc đường Trương Minh Giảng & Hiền Vương (Cơ Quan Regional Support Activity) và Tòa Đại Sứ Mỹ đang có trực thăng xuống di tản người Mỹ và thân nhân làm việc cho Mỹ. Ba của anh Nhì cho biết có thể đến đó coi có nhờ được người quen nào để tháp tùng di tản theo họ không? Mày muốn đến đó để xem tình hình không?

Comments

Đươc Xem Nhiều Nhất