Quán
cơm từ thiện Liên Sơn đã mở được một thời gian tại xóm trọ nghèo này.
Đây thật sự là tâm huyết của một nhà hảo tâm giấu tên muốn chia sẻ cùng
người nghèo những cơ cực qua bao bữa cơm giản đơn. Chưa khi nào người
lao động ở đây lại thấy ấm lòng như thế. Quán dần tấp nập và đông người
vào giờ cơm trưa và cơm chiều. Người đến ăn luôn là dân nghèo bươn chải
từng ngày để kiếm cơm. Vì vậy mà không khí quán lúc nào cũng vui vẻ
thoải mái, như đại gia đình tụ họp cùng nhau.
Nhưng
gần đây mọi người dần không cười giỡn nhiều nữa, mà thay vào đó là
những lời chỉ trích, câu từ khó nghe. Tất cả đều hướng đến một người duy
nhất, là một ông lão đã ngoài 60 tuổi, đầu đã hai thứ tóc già nua. Sẽ
chẳng có chuyện gì nếu ông ấy cũng nghèo khổ như bao nhiêu người đến
quán Liên Sơn này. Đằng này ông ta áo quần phẳng phiu giàu có, lại chẳng
ngần ngại lấy cơm từ thiện mỗi ngày, còn nói cười vui vẻ. Ai nấy thấy
vậy đều tỏ ra khinh bỉ và khó chịu vô cùng.
Ông
Minh hầu như chẳng để tâm về điều đó. Cứ đều đặn mỗi ngày 12 giờ sẽ đến
quán lấy một phần cơm rồi tìm một góc mà vừa ăn vừa nói chuyện cùng mọi
người. Ban đầu còn có vài người miễn cưỡng nói chuyện cùng ông, sau rồi
chẳng còn mấy ai, ông lại bắt chuyện với bọn trẻ con. Ông luôn tỏ ra
rất vui vẻ và hào hứng, nhiều hôm ngồi đến tận 3 4 giờ chiều mới chịu
về. Rồi đến một hôm, chẳng ai màng nói chuyện với ông nữa, bọn trẻ con
nghe lời ba mẹ cũng không thèm đến ngồi gần ông. Ông Minh cũng không vì
thế mà buồn phiền, ngồi ăn từ tốn mà nhìn ngắm mọi người rôm rả nói
chuyện. Sau đó thì ai cũng bất ngờ khi có người con trai cao lớn, cũng
trông giàu có như ông Minh vào quán lôi xềnh xệch ông ra xe hơi sang
trọng.
Ông
đi rồi đằng sau vẫn văng vẳng tiếng nói: “Con cái giàu có không biết
chăm lo cho cha mẹ, lại khiến cha mẹ quần áo thẳng thớm đi giành cơm từ
thiện của người nghèo! Nhục không gì tả!”
...
Sơn về tới nhà, giậm chân bực bội đi vào. Ông Minh mặt buồn bã đi theo sau con trai
- Ba ơi, tiền con cho ba mỗi ngày không đủ ăn sao hả ba?
- Không, nhiều lắm, nhiều đến mức...
- Vậy sao ba còn đi giành cơm từ thiện của người ta?
- Ba đâu có giành, cái đó...
-
Ba làm con thấy nhục nhã với mọi người quá! Ai cũng nói con làm giám
đốc mà đi để ba mình ăn cơm từ thiện! Ba làm con mất mặt quá! Mai ba ở
nhà giúp con đi!
Chưa
kịp nghe ông Minh trả lời thì Sơn đã hậm hực bỏ lên lầu. Ông Minh cúi
mặt buồn đến mắt ngấn nước. Ông rút tấm ảnh của người vợ quá cố, là bà
Liên, trong túi ra, cứ nhìn rồi ngồi thừ ra cả buổi chẳng nhúc nhích.
Mấy tháng sau đó Sơn cũng không chịu nói chuyện với ông, dù ông đã rất
muốn giải thích cùng con một điều.
Bị
con trai la, ông Minh không còn đến quán Liên Sơn nữa, chỉ lẩn quẩn ở
nhà. Một năm dài trôi qua, Sơn càng ngày càng bận rộn, có khi cả mấy
tháng trời ông Minh mới gặp được con trai. Nhưng con về lấy đồ này kia
rồi lại đi, bàn cơm chuẩn bị thịnh soạn cuối cùng vẫn chỉ mình ông ăn.
Một
chiều mưa, Sơn trở về, sau 6 tháng công tác nước ngoài. Anh định vào
lấy vài thứ đồ rồi lại đi ngay, không quên để lại tiền trên chiếc tủ
trong phòng khách. Nhưng khi anh định để tiền vào tủ thì vẫn thấy số
tiền cũ mấy tháng trước còn y nguyên, không thiếu một đồng. Anh thấy lạ,
bèn vào phòng tìm ba mình. Nhưng khi mở cửa ra anh hốt hoảng khi thấy
ba anh đã nằm im lìm trên giường. Anh sợ hãi lay ba một hồi lâu ông mới
mệt mỏi tỉnh giấc. Ông Minh được con trai đưa vào bệnh viện ngay sau đó.
Trên đường vào viện, chỉ thấy Sơn nức nở đọc tờ giấy ông Minh đưa trước
khi hôn mê. Ông Minh biết mình không thể sống được bao lâu nữa.
“Con trai của ba,
Khi
con đọc được những dòng này thì chắc đã về nhà rồi phải không? Mong
rằng ba có thể chờ được ngày đưa con lá thư này. Con không muốn nghe ba
nói nữa thì đọc một chút, được không?
Ngày
bé, con sinh không đủ tháng, yếu ớt và bệnh tật. Vì vậy mà con rất kén
ăn, mỗi lần ăn ba đều phải ngồi cạnh bên ăn cùng con mới chịu. Rồi con
lớn lên, chưa có buổi cơm nào con thiếu vắng ba. Ba luôn muốn ăn cơm
cùng con như thế, để thấy con vui vẻ hào hứng kể ba nghe những gì đã xảy
ra trong ngày. Nhưng khi con thành đạt, con bận rộn với công việc,
những bữa cơm cùng ba dần thay bằng những hộp cơm vội vàng, bao bữa cơm
sang trọng đâu đó. Từ lúc nào, ba nhớ quá hình ảnh con ăn cơm, nhớ cả
những chuyện trò của cha con mình...
Con
biết không, số tiền con đưa cho ba hàng tháng nhiều lắm, ba thiệt chẳng
xài hết được. Ba cũng biết con chỉ muốn ba ở nhà mà không làm gì hết.
Nhưng đây là điều ba đã từng muốn làm nhất khi tuổi đã xế chiều, ba đã
mở một quán cơm từ thiện, là Liên Sơn, gộp cả tên của con và mẹ. Ba xin
lỗi vì đã giấu con.. Một phần vì ba muốn giúp người nghèo chút ít. Một
phần lại là vì ba muốn...có ai đó ăn cơm cùng mình, vì ba nhớ những bữa
cơm nhà mình quá. Nhà mình rộng, mẹ con lại mất rồi, mình ba với bàn ăn
đủ đầy, ba...cô đơn lắm.
Ba
thật xin lỗi vì điều này lại khiến mọi người xem thường con. Nhưng ba
có thể nhờ con một việc được không? Sau khi ba mất, giúp ba duy trì quán
Liên Sơn này, có nhiều người khổ sở, bao đứa trẻ đến cơm cũng không có
mà ăn...
Cuối
cùng, con trai à, ba muốn nói là con đã luôn là niềm tự hào suốt cuộc
đời ba mẹ. Con phải luôn sống thật tốt. Mỗi ngày đều phải ăn thật ngon,
ngay cả khi đã không còn ba bên cạnh. Như vậy thì mới có sức khỏe mà làm
việc được. Đừng đau ốm, ba mẹ sẽ lo lắm!
Nhiêu đây thôi con à, ba mệt rồi, nghỉ đây...
Thương con, ba lúc nào cũng đợi con về”
Sơn
gào khóc nức nở bên linh cửu của cha. Anh đã không biết, đã vô tâm đến
tàn nhẫn với chính người cha yêu thương mình hết lòng. Một bữa cơm anh
cũng không thể ăn cùng ông trước khi ông mất. Ông đã đợi anh suốt những
tháng ngày bệnh tật gắng gượng, có chăng cũng chỉ để có thể cùng anh ăn
một bữa cơm cuối cùng...
...Mọi
người con à, cuộc sống này mọi điều đều có lần hai, chỉ có ba mẹ là duy
nhất trên thế gian này. Vì vậy đừng vì những bận rộn tủn mủn, lặt vặt
đời thường mà bỏ quên chính ba mẹ của mình. Vì dù họ luôn nói sẽ mãi
đứng sau lưng chờ đợi bạn quay về, thì cũng đừng một mực tin, vì thời
gian vốn đâu có nhân nhượng bất cứ ai. Bạn thật sự chẳng biết khi nào
quay lưng lại đã không nhìn thấy họ. Đừng đến lúc như thế mới hối hận,
nào có kịp nữa đâu...
Comments
Post a Comment