NGÀY NÀY THÁNG TƯ NĂM 75: NHÌN LẠI CUỘC CHIẾN THẦM LẶNG CỦA SINH VIÊN. BAN A 17 ĐỐI ĐẦU VỚI THÀNH ĐOÀN CỘNG SẢN.
Lê Bình
Ngày 30 tháng 4 năm 1975, thường gọi là 30 tháng Tư, ngày nước
Việt Nam Cộng Hòa bị sụp đổ. Từ đó 30/4 được gọi là Ngày Quốc Hận và Tháng Tư
Đen trong cộng đồng người Việt tị nạn cộng sản tại hải ngoại. Ngày này là một dấu
mốc quan trọng trong lịch sử Việt Nam
cận đại. Ngày dẫn đến tang thương và hoạ mất nước về tay Tàu cộng phương Bắc. Hàng
năm cứ đến ngày này, đại đa số người Việt Nam đều tưởng niệm, và mong một ngày
trở về đất tổ xây dựng lại quê hương.
Trong niềm tưởng nhớ những người đã vị quốc vong thân, những
anh hùng tử sĩ, trong đó có dân quân cán chính Việt Nam Cộng Hòa, chúng ta ta cũng
không thể quên những người còn sống, những người đóng góp công sức, chiến đấu âm
thầm trong cuộc chiến bảo vệ tổ quốc. Trong số những người tham dự cuộc chiến vệ
quốc đó còn có những sinh viên, học sinh âm thầm trong một mặt trận khác. Chúng
tôi muốn nhắc đến sinh viên của các trường Đại Học.
Năm 2015, sau 40 năm mất nước, những người chiến đấu âm thầm
đó có người đã ra đi, có người vẫn còn sống, đang sống âm thầm trong cộng đồng
của chúng ta. Đề nhắc nhớ lại một thời tranh đấu. Chúng tôi xin đơn cử một số
việc làm của những sinh nầy qua bài viết dưới đây của Bạch Diện Thư Sinh Trần
Vinh. Cách riêng, xin cảm ơn các anh những người (tôi biết) đã ra đi khi mộng ước
chưa thành như: Cao Sơn Nguyễn Văn Tấn (San Jose), Ngô Vương Toại (Virginia),
Lê Khắc Sinh Nhật Chủ tịch Ban Đại Diện Sinh Viên Luật Khoa Đại Học Sài Gòn
niên khóa 1970 -71, phó chủ tịch Tổng Hội SVSG 1970-71…v.v
Và những người còn sống tại Bắc Cali: Trần Lam Giang
(Sacramento), Phạm Tài Tấn (San Jose) Phạm Bằng Tường (San Jose), Bửu Uy Chủ
tịch Tổng Hội SVSG niên khoá 1972-73 (Oregan) chủ tịch Ban Đại Diện Sinh Viên
Văn Khoa Đại Học Sài Gòn niên khóa 1972-73, Nguyễn Hữu Tâm (San Jose) Chủ tịch
Ban Đại Diện Sinh Viên Văn Khoa Đại Học Sài Gòn niên khoá 1973-74, Phan Nhật
Tân (San Jose) Chủ tịch Ban Đại Diện Sinh Viên Văn Khoa Đại Học Sài Gòn niên
khóa 1974-75…và còn nhiều nữa.
Chúng tôi muốn giới thiệu đến cộng đồng người Việt tại San
Jose về một tổ chức trong sinh viên trước năm 1975.
Ban A 17. [LB]
Ban A 17 là một ban công tác mới mẻ thuộc Phủ Đặc Ủy Trung
Ương Tình Báo Việt Nam Cộng Hòa, thành lập vào cuối năm 1971, với nhiệm vụ
chính là đánh bại Thành Đoàn Cộng Sản, giải tỏa áp lực của tổ chức Cộng Sản này
tại các trường học, nhất là tại Đại Học Sài Gòn.
I.
Nguyên do thành lập Ban A 17:
Từ năm 1966, Thành Đoàn Cộng Sản tăng cường cài thêm nhiều
cán bộ vào Tổng Hội Sinh Viên Sài Gòn và một số phân khoa lớn thuộc Đại Học Sài
Gòn. Sau khi nắm được Tổng Hội Sinh Viên Sài Gòn và ban đại diện sinh viên các
phân khoa lớn, họ ngang nhiên và liên tục phát động tranh đấu dưới nhiều hình
thức, quậy phá trong trường học, bạo loạn ngoài đường phố.
Tình hình rối loạn đến nỗi ông giáo sư “ăn cơm Quốc Gia thờ
ma Cộng Sản” Lý Chánh Trung đã “hồ hởi phấn khởi” mô tả một cách mỉa mai trong
cuốn “Những Ngày Buồn Nôn” của ông như sau: “Suốt tuần qua, trung tâm thành phố
Saigon đã biến thành một bãi chiến trường để cho mấy ông Triệu tử Long nho nhỏ
mặc sức tung hoành…Kết quả thực là ngoạn mục: Khói lựu đạn cay mịt mù trước
Dinh Độc Lập, hàng rào kẽm gai chằng chịt trên các nẻo đường như những tràng
hoa tang tóc nền dân chủ” (Lý Chánh Trung. Những Ngày Buồn Nôn. Bài 6. Khóc Đi
Con. Trang 40)”.
Trước tình hình ấy, nhà trường thì lúng túng, tập thể sinh
viên hoang mang, đang khi lực lượng Cảnh Sát phải hết sức vất vả hành quân giải
tỏa những cuộc biểu tình gây rối loạn và truy lùng những tên cán bộ cốt cán
thuộc Thành Đoàn Cộng Sản.
Với nỗ lực vượt bực, Cảnh lực cũng đã tóm được một số những
tên cán bộ cầm đầu và chuẩn bị truy tố bọn họ ra trước pháp luật.
Trớ trêu thay, ngay lập tức có một số ông to bà lớn, cả đạo
lẫn đời, hùa theo những thành phần phản chiến, thiên tả, trong và ngoài nước,
lên tiếng phản kháng chính quyền và bênh vực cho bọn cán bộ Thành Đoàn Cộng
Sản. Việc làm này, vô hình trung, như choàng thêm vòng hoa chiến thắng lên cổ
bọn cán bộ Thành Đoàn Cộng Sản đội lốt sinh viên, đồng thời cổ võ họ tiếp tục
hoạt động chống phá chính quyền VNCH.
Sang năm 1971, Cộng Sản ra lệnh cho Biệt Động Thành thi hành
2 vụ ám sát nhằm vào 2 đối tượng thuộc đại học, khiến cho tình hình an ninh Đại
Học Sài Gòn càng ngột ngạt, căng thẳng hơn: Vụ thứ nhất xẩy ra ngày 28-6-1971, 2 tên Việt Cộng
thuộc Biệt Động Thành T4 (Ban An Ninh Đặc Khu Sài Gòn – Gia Định) bắn chết sinh
viên Lê Khắc Sinh Nhật, chủ tịch Ban Đại Diện Sinh Viên Luật Khoa, ngay tại
hành lang trước cửa phòng ban đại diện sinh viên. Vụ thứ hai xẩy ra ngày
10-11-1971, 2 cán bộ Biệt Động Thành Cộng Sản liệng bom vào gầm xe và giết chết
GS. Nguyễn Văn Bông, viện trưởng Học Viện Quốc Gia Hành Chánh, khi xe chở Giáo
Sư đang chờ đèn đỏ ngay tại ngã tư Cao Thắng – Phan Thanh Giản.
Vụ ám sát Giáo Sư Nguyễn Văn Bông và sinh viên Lê Khắc Sinh
Nhật xẩy ra giữa thanh thiên bạch nhật ngay trung tâm Thủ Đô Sài Gòn, đã giáng
những đòn choáng váng vào các cơ quan an ninh và các viên chức có trách nhiệm.
Để đối phó với tình hình này, Thiếu Tướng Nguyễn Khắc Bình,
tư lệnh Cảnh Sát Quốc Gia kiêm đặc ủy trưởng Phủ Đặc Ủy Trung Ương Tình Báo, đã
gọi Ông Nguyễn Thành Long, biệt cục trưởng Campuchia, đang công tác tại Nam
Vang về và giao cho ông chức vụ phụ tá đặc ủy trưởng đặc trách công tác Ban A
17, đối đầu trực diện với Thành Đoàn Cộng Sản.
II.
Đối thủ của Ban A 17:
Đối thủ của Ban A 17 là Thành Đoàn Cộng Sản. Thành Đoàn
thuộc Đoàn Thanh Niên Lao Động Hồ Chí Minh, nay là Đoàn Thanh Niên Cộng Sản Hồ
Chí Minh, có nhiệm vụ vận động thanh niên nội thành Sài Gòn – Gia Định; trong
bài này, gọi tắt là Thành Đoàn Cộng Sản.
1. Tổ chức:
Chỉ huy
Cấp chỉ huy cao nhất của Thành Đoàn Cộng Sản vào thời điểm
thành lập Ban A 17 là Trần Bạch Đằng. Lúc đó, Trần Bạch Đằng nắm chức Bí Thư
Đặc Khu Ủy Sài Gòn Gia Định. Từ năm 1965, ông ta đã được giao cho nhiều chức vụ
quan trọng, như: Tuyên huấn, trí vận, Hoa vận và thanh vận (tức thanh niên,
sinh viên, học sinh vận), đồng thời phụ trách Ban Cán Sự Nội Thành là tiền thân
của Thành Ủy Sài Gòn – Gia Định. Thành Đoàn Cộng Sản là mũi nhọn của công tác
thanh vận phối hợp với trí vận.
Hệ thống chìm
Hệ thống chìm nằm trong vòng bí mật, chia thành các chi bộ,
mỗi chi bộ có bí thư chi bộ phụ trách một hay vài ba phân khoa đại học. Hệ
thống chìm chỉ huy hệ thống nổi.
Vào khoảng năm 1971, hệ thống chìm bao gồm:
Ban Chấp Hành Thành Đoàn: Bí thư: Phan Chánh Tâm (Năm Pha,
Ba Vạn). Phó bí thư: Phạm Chánh Trực và Lê Mỹ Lệ (Năm Trang).
Thường vụ: Trương Mỹ Lệ (Tư Liêm, Mười Trương), Nguyễn Văn
Chí (Bảy Điền, Sáu Chí), Nguyễn Ngọc Phương (Ba Triết), Trang Văn Học (Năm
Tranh).
Đoàn ủy sinh viên: Nguyễn Ngọc Phương, Trầm Khiêm (Hai Lâm),
Dương Văn Đầy (Bảy Không, Ba Niên), Nguyễn Văn Sự, Lê Công Giàu và Trần Thị
Ngọc Hảo (Tư Tín).
Hệ thống nổi
Hệ thống nổi gồm các cán bộ đội lốt sinh viên thuần túy,
hoạt động công khai, hợp pháp. Họ là các Đảng viên, Đoàn viên, Hội viên (Đảng
viên Đảng Cộng Sản VN, Đoàn viên Đoàn Thanh Niên Nhân Dân Cách Mạng, Hội viên
Hội Liên Hiệp Thanh Niên VN, bao gồm Hội Liên Hiệp Sinh Viên Giải Phóng và Hội
Liên Hiệp Học Sinh Giải Phóng Miền Nam
VN). Các sinh viên Việt Cộng này được lệnh tìm mọi cách để nắm lấy Ban Chấp
Hành Tổng Hội Sinh Viên Sài Gòn, Đại Học Xá Minh Mạng, Đại Học Vạn Hạnh, Đoàn
Sinh Viên Phật Tử và ban đại diện sinh viên các Phân Khoa Đại Học Sài Gòn, nhất
là các phân khoa lớn như Văn Khoa, Luật Khoa, Khoa Học, Trung Tâm Quốc Gia Nông
Nghiệp (Nông Lâm Súc), Y Khoa, Dược Khoa…
Phải nhìn nhận số cán bộ Thành Đoàn Cộng Sản hoạt động trong
đại học không đáng kể, song họ được tổ chức và lãnh đạo chặt chẽ, được học tập
kĩ lưỡng và hoạt động với nhiệt tình cách mạnh khá cao cho nên họ đã lần lượt
khống chế được một số tổ chức sinh viên công khai, hợp pháp, trong khoảng 5 năm
liên tục.
Họ đã nắm được Tổng Hội Sinh Viên Sài Gòn 4 nhiệm kì liên
tiếp: 1966-67: Hồ Hữu Nhựt,
1967-68: Nguyễn Đăng Trừng,
1968-69: Nguyễn Văn Qùy, 1969-70: Huỳnh
Tấn Mẫm.
HHH ọ cũng nắm được Đại Học Xá Minh Mạng với chủ tịch ban
đại diện là Huỳnh Tấn Mẫm (1969-70), Nguyễn Xuân Thượng (1970-71), Lê Thống
(1971-72). Với vị thế này, bọn họ dùng đại học xá để chứa chấp đồng chí, đồng
bọn, rồi biến nơi đây làm bộ chỉ huy và điểm xuất phát nhiều cuộc đấu tranh,
xuống đường.
Cũng vào khoảng 1970, Thành Đoàn Cộng Sản nắm được ban đại
diện sinh viên tại Đại Học Vạn Hạnh và các phân khoa lớn như Khoa Học, Văn
Khoa, Luật Khoa, Trung Tâm Quốc Gia Nông Nghiệp, Đoàn Sinh Viên Phật Tử.
2. Hoạt động của
Thành Đoàn Cộng sản
Vì nắm được ban đại diện sinh viên, họ có thể gây áp lực lên
cả khoa trưởng và các giáo sư, nhất là sau mấy vụ đặc công Cộng Sản ám sát Giáo
Sư Y Khoa Lê Minh Trí, bộ trưởng Bộ Giáo Dục, Giáo Sư Trần Anh, khoa trưởng Y
Khoa và Giáo Sư Nguyễn Văn Bông, viện trưởng Học Viện Quốc Gia Hành Chánh.
Cũng vì nắm được những tổ chức công khai, hợp pháp kể trên,
Thành Đoàn Cộng Sản đã phát động nhiều cuộc đấu tranh, chống đủ thứ, đòi đủ
thứ…bằng nhiều hình thức từ ôn hòa, hợp pháp tới bạo động: bãi thi, bãi khóa, diễn thuyết, hội thảo,
tuyên cáo, kiến nghị, triển lãm tội ác chiến tranh, văn nghệ, dựng tượng Nhất
Chi Mai rất lớn ngay tại hành lang Giảng Đường 4 Văn Khoa. Chúng liên tục tổ
chức các cuộc xuống đường, đốt phá, phá, cản trở giao thông, gây rối trị an
ngay trên các đường phố Sài Gòn; thậm chí còn tổ chức những vụ giết sinh viên,
ám sát giáo sư.
1. Vài lời trần tình
Tất cả quân nhân
các cấp cũng như tất cả viên chức chính quyền lớn nhỏ của nước Việt Nam Cộng
Hòa (VNCH) đều có quyền hãnh diện vì đã phục vụ chính nghĩa chiến đấu tự vệ,
bảo vệ Miền Nam
tự do, chống lại Cộng Sản Bắc Việt muốn nhuộm đỏ Miền Nam .
Cho tới nay, hầu như tất cả mọi ban ngành, mọi binh chủng, mọi hoạt động, mọi
thành tích của các thành phần quân, cán, chính, đều đã được phổ biến công khai
trước dư luận, trước lịch sử.
Riêng ngành an ninh, tình báo mang tính bí mật đặc thù tự
bản chất, phải tuân thủ những nguyên tắc bảo mật nghiêm ngặt. Khốn thay, “ngày
sập Trời” 30-4-1975 đã xẩy ra, CSBV vi phạm Hiệp Định Paris 1973 bằng cách dùng
bạo lực quân sự để cưỡng chiếm VNCH, cuốn theo chiều gió hệ thống tổ chức của
một quốc gia trong chớp mắt, nhưng tất cả cơ sở, nhân sự hầu như còn nguyên
vẹn, nhiều tài liệu mật chưa kịp tiêu hủy! Kẻ thắng trận xử dụng cơ sở, khai
thác tài liệu và đầy ải nhân sự VNCH trong các trại tập trung cải tạo khổ sai
hàng chục năm. Trong chốn lao tù nghiệt ngã đằng đẵng ấy, làm sao có thể bảo
tồn được tất cả mọi nguyên tắc, giữ mãi được tất cả mọi bí mật?
Tuy không có thể giữ được tất cả mọi nguyên tắc, bảo toàn
được mọi bí mật, nhưng chúng tôi biết chắc chắn Ban A 17 vẫn còn giữ được một
số bí mật nhân sự và bí mật chiến thuật công tác. Những bí mật ấy sẽ mãi mãi
“sống để bụng, chết mang theo”.
Vì lẽ đó, về Ban A 17, chúng tôi tự chế sẽ chỉ nói những gì
xét thấy bất cứ ai quan tâm cũng đều có thể biết được mà thôi.
2. Mục tiêu công
tác
Như đã trình bày,
mục tiêu của Ban A 17 là đánh bại Thành Đoàn Cộng Sản, giải tỏa áp lực của tổ
chức Cộng Sản này tại các trường học, nhất là tại Đại Học Sài Gòn. Thắng lợi
của Ban A 17 sẽ giúp tái lập kỉ cương trường ốc, mang lại yên bình thuận lợi
cho việc học hành và các sinh hoạt học đường lành mạnh của sinh viên học sinh.
3. Nhân sự
Vì là công tác
thuộc môi trường đại học cho nên tất cả nhân viên Ban A 17, cán bộ cũng như
nhân viên khế ước, đều là những sinh viên đã tốt nghiệp hoặc sắp tốt nghiệp đại
học, thuộc đủ mọi phân khoa.
Đến nay,
mái tóc của tất cả nhân sự Ban A 17 thuở xưa đều đã điểm sương, đã bạc màu. Tất
cả đã rút chân ra khỏi giang hồ và muốn được sống những năm tháng còn lại thật
bình yên. Hãy để cho “Những chiến mã một thời chinh chiến, một thời phiêu
lãng”.
4. Tình hình
Ban A 17 “ra
quân” chiến đấu trong Mặt Trận Đại Học trước một tình hình không mấy thuận lợi
vì chẳng những phải đối phó với một đối thủ lợi hại là Thành Đoàn Cộng Sản mà
còn phải vượt qua một số trở ngại nội tại.
Phải thượng tôn pháp luật
Chế độ tự do, nền tự trị đại học và tinh thần thượng tôn
pháp luật vốn là ưu điểm của các xã hội Âu Mĩ có truyền thống dân chủ đã ăn sâu
trong xương thịt. Thế nhưng, ở nước ta, giữa cuộc chiến ác liệt chống kẻ thù
hung hiểm Cộng Sản, ông đồng minh thì “đồng sàng dị mộng”, coi như VNCH tứ bề
thọ địch, thì những thứ tự do tốt đẹp, những nguyên tắc pháp luật nghiêm túc đó
sẽ bó tay bó chân các cơ quan an ninh và trở thành tấm khiên che chở, thành chỗ
núp an toàn cho bọn cán bộ Thành Đoàn Cộng Sản và bọn sinh viên Việt Cộng.
Hàng ngũ các giáo sư
Một số giáo sư có tinh thần Quốc Gia rõ rệt, đã tích cực yểm
trợ công tác Ban A 17. Một số ít không
thiên Cộng, nhưng lại đối lập hoặc chống chính quyền VNCH. Một số rất ít khác
thì thiên tả hoặc thiên Cộng. Còn một số khá đông lại chọn làm kẻ đứng bên lề,
mong được yên thân!
Tình hình sinh viên
Khá nhiều sinh viên thuần túy có thái độ dửng dưng, không ưa
Cộng Sản, nhưng cũng không làm gì để chống lại chúng. Thậm chí có một số ít
sinh viên bị ảnh hưởng bởi những tư tưởng cấp tiến, xu hướng cách mạng và có
mặc cảm “gia nô” nếu tỏ thái độ hoặc hành động ủng hộ chính quyền. Những sinh
viên này rất dễ có khuynh hướng bỏ phiếu bầu cho liên danh gồm các sinh viên là
cán bộ Thành Đoàn Cộng Sản. Tệ hơn cả, có một số nhỏ sinh viên nhẹ dạ, hoặc
hiếu động đã a dua theo bọn sinh viên Việt Cộng.
5. Hoạt động của Ban
A 17:
Phá vỡ hệ thống nhân sự chìm và nổi của đối phương
Công tác này cần thực hiện 2 bước: Một là phát hiện các đối
tượng một cách chính xác và kịp thời. Các cán bộ Ban A 17 là sinh viên, trường
ốc, thầy cô và bạn bè sinh viên không xa lạ gì đối với họ. Vì thế, qua học tập,
tiếp xúc, quan sát trực tiếp, hằng ngày, họ dễ dàng phát hiện các đối tượng là
cán bộ Thành Đoàn Cộng Sản.
Việc phát hiện còn
được thực hiện một cách chính xác bằng hoạt vụ xâm nhập vào hàng ngũ đối
phương.
Khi đã thâu thập được tin tức cần thiết, các cơ quan có
trách nhiệm phải thực hiện bước công tác kế tiếp là vô hiệu hóa các đối tượng.
Kết quả: Chỉ sau khoảng một năm hoạt động, các lực lượng an
ninh đã bắt giữ được khá đông các cán bộ cốt cán của Thành Đoàn Cộng Sản, một
số khác phải đào thoát ra các căn cứ Thành Đoàn ngoài bưng biền, số còn lại
phải “lặn thật sâu”. Từ nay, không còn có cảnh những cán bộ Thành Đoàn Cộng Sản
ngang nhiên, tự tung tự tác trong học đường, hay là ngay giữa Thủ Đô Sài Gòn
như trước nữa.
Giành quyền kiểm
soát các tổ chức sinh viên công khai, hợp pháp
Sau khi phá vỡ hệ thống tổ chức của Thành Đoàn Cộng Sản, Lực
Lượng Sinh Viên Quốc Gia cần giành lại các tổ chức sinh viên hợp pháp càng sớm
càng tốt. Đây là điều kiện quan trọng thứ hai để có thể đạt được mục tiêu xóa
bỏ tận gốc sự khống chế của Thành Đoàn Cộng Sản trong môi trường đại học.
Nhận thấy Thành Đoàn Cộng Sản dồn nỗ lực chính để giành
quyền kiểm soát Đại Học Xá Minh Mạng, ban chấp hành Tổng Hội SVSG, ban đại diện
sinh viên các phân khoa lớn: Luật Khoa (29716 sinh viên trong niên khóa 1973-74),
Văn Khoa (20405 sinh viên trong niên khóa 1973-74) và Khoa Học (10738 sinh viên
trong niên khóa 1973-74); do đó, để đối phó với Thành Đoàn Cộng Sản, Ban A 17
cũng thành lập các tổ công tác hoạt vụ bề thế hơn tại các trọng điểm kể trên.
Dù thế nào, nỗ lực chính yếu vẫn thuộc về Lực Lượng Sinh
Viên Quốc Gia. Chính các sinh viên Quốc Gia bắt tay vào việc thành lập các liên
danh ra tranh cử ban đại diện sinh viên tại các phân khoa và Tổng Hội SVSG.
Yêu cầu đặt ra là các liên danh của Lực Lượng Sinh Viên Quốc
Gia phải thắng cử, cho nên Ban A 17 tìm phương cách san bằng mọi trở ngại để
bảo đảm thắng lợi cho các liên danh mình ủng hộ.
Chẳng hạn như nếu gặp trường hợp một vị khoa trưởng, một
giáo sư hoặc một viên tổng thư kí văn phòng nhà trường lừng khừng, không tích
cực hợp tác, Ban A 17 phải làm cho họ hợp tác hay ít ra là không làm gì cản trở
sự thành công của liên danh tranh cử thuộc Lực Lượng Sinh Viên Quốc Gia.
Một khi đã ủng hộ một liên danh, Ban A 17 sẽ không muốn ủng
hộ bất cứ liên danh ứng cử nào khác, dù đó là liên danh do một đảng phái đỡ
đầu, thậm chí đó là liên danh gồm những sinh viên “gà nhà” của vị lãnh đạo số
hai hay số ba nào đó.
Để tăng cường cho công tác của Ban A 17, bên Cảnh Sát Đặc
Biệt đã điều về cho mỗi phân khoa một số thiếu úy Cảnh Sát vừa mới tốt nghiệp
Học Viện Cảnh Sát Quốc Gia. Các thiếu úy này còn rất trẻ, đã tốt nghiệp trung
học, cho nên họ đều ghi danh để trở thành sinh viên tại các phân khoa đại học.
Đây là sự phối hợp cần thiết và hữu hiệu. Thực ra, nếu Tướng Nguyễn Khắc Bình
không kiêm nhiệm cả hai cơ quan to lớn này thì việc phối hợp hoạt động nêu trên
không dễ mà có thể thực hiện được.
Ngoài các trọng điểm nêu trên, Ban A 17 cũng điều cán bộ tới
Đại Học Vạn Hạnh, Trung Tâm Quốc Gia Nông Nghiệp (tên cũ là Nông, Lâm, Súc),
Dược Khoa…Trước đó ít lâu, 3 trường này từng bị các cán bộ Thành Đoàn Cộng Sản
khống chế, chúng đã biến những trường này thành cứ điểm xuất phát nhiều cuộc
tranh đấu, xuống đường và tổ chức các buổi văn nghệ phản chiến, các cuộc họp
báo…
6. Kết quả
Sau một thời gian tương đối ngắn, các sinh viên khuynh hướng
Quốc Gia đã giành lại được quyền kiểm soát những tổ chức sinh viên quan trọng,
như:
Sinh viên Lý Bửu Lâm: Chủ tịch Tổng Hội SVSG niên khoá
1970-71, trưởng tràng Sinh Viên Kiến Trúc Đại Học Sài Gòn niên khoá 1969-1972,
Sinh viên Bửu Uy: Chủ tịch Tổng Hội SVSG niên khoá 1972-73,
chủ tịch Ban Đại Diện Sinh Viên Văn Khoa Đại Học Sài Gòn niên khóa 1972-73,
Sinh viên Phạm Minh Cảnh: Chủ tịch Tổng Hội SVSG niên khoá
1973-4/1975, chủ tịch Ban Đại Diện Sinh Viên Khoa Học Đại Học Sài Gòn niên khoá
1973-74,
Sinh viên Lê Khắc Sinh Nhật: Chủ tịch Ban Đại Diện Sinh Viên
Luật Khoa Đại Học Sài Gòn niên khóa 1970 -71, phó chủ tịch Tổng Hội SVSG
1970-71,
Sinh viên Trương Văn Banh: Chủ tịch Ban Đại Diện Sinh Viên
Luật Khoa Đại Học Sài Gòn niên khoá 1973-74,
Sinh viên Nguyễn Hữu Tâm: Chủ tịch Ban Đại Diện Sinh Viên
Văn Khoa Đại Học Sài Gòn niên khoá 1973-74,
Sinh viên Phan Nhật Tân: Chủ tịch Ban Đại Diện Sinh Viên Văn
Khoa Đại Học Sài Gòn niên khóa 1974-75,
Sinh viên Khiếu Hữu Đồng: Chủ tịch Ban Đại Diện Sinh Viên
Khoa Học Đại Học Sài Gòn niên khóa 1974-75…
Đại Học Xá Minh Mạng cũng có ban đại diện mới. Tất cả đều
thuộc thành phần Quốc Gia.
Các cán bộ Thành Đoàn Cộng Sản cũng không dễ dàng lèo lái
được Ban Đại Diện Sinh Viên Đại Học Vạn Hạnh và Đoàn Sinh Viên Phật Tử như
trước nữa.
Nhờ những thành quả trên mà an ninh, trật tự tại các phân
khoa Đại Học Sài Gòn được vãn hồi. Từ nay, đại học không còn là một mặt trận mà
là môi trường an bình, thuận lợi cho việc học tập. Và cũng từ nay, các ban đại
diện sinh viên có điều kiện phát huy các sinh hoạt học đường: Văn nghệ, báo
chí, thể thao, du ngoạn, công tác xã hội, thăm viếng các chiến sĩ tiền đồn, các
chiến sĩ trấn giữ hải đảo biên cương, lên án nghiêm khắc việc Việt Cộng pháo
kích bừa bãi vào Trường Tiểu Học Cai Lậy, Tỉnh Định Tường và Trường Tiểu Học
Song Phú, Quận Bình Minh, Tỉnh Vĩnh Long, giết hại hàng chục học sinh thơ ngây,
vô tội… Đặc biệt, khi Trung Cộng đánh chiếm Hoàng Sa vào đầu năm 1974, Tổng Hội
SVSG và ban đại diện sinh viên các phân khoa thuộc Đại Học Sài Gòn đã đồng loạt
ra Tuyên Cáo phản kháng mạnh mẽ hành động xâm lược của Trung Cộng trước công
luận trong và ngoài nước, đồng thời tố cáo sự im lặng hèn hạ của Cộng Sản Hà
Nội.
Đại học yên ổn thì phố xá cũng được tấp nập, an vui.
Đây là thắng lợi chung, chẳng những của Lực Lượng Sinh Viên
Quốc Gia mà còn là của Ban A 17 và của Cảnh Sát Đô Thành. Thắng lợi tại Mặt
Trận Đại Học là thắng lợi lớn, dứt điểm. Tình hình đại học yên tĩnh cho tới
“ngày sập trời” 30-4-1975 .
Chính những cán bộ Thành Đoàn Cộng Sản cũng phải công nhận họ đã thất bại trong
Mặt Trận Đại Học. Hàng Chức Nguyên viết: “…từ năm 1972, địch đã ra tay khủng
bố, càn quét, hòng đè bẹp các phong trào đấu tranh. Hầu hết những trụ sở tập
họp công khai của thanh niên, sinh viên, học sinh đều bị chúng phá hủy hoặc
chiếm đóng…Tình hình im ắng, căng thẳng, không một cuộc đấu tranh công khai lớn
nhỏ nào nổ ra được” (Hàng Chức Nguyên. Trui Rèn Trong Lửa Đỏ. NXB. Trẻ, 2005.
Trang 186).
IV. Vài nhận xét
Về đối thủ
Trước khi Ban A 17 nhập cuộc, bọn sinh viên Việt Cộng hung
hăng trong nhà trường, tác oai tác quái ngoài đường phố, vì biết có nhiều viên
chức “tai to mặt lớn” hưởng bổng lộc VNCH và nhiều thành phần khác nữa trong xã
hội, sẽ nhân danh các quyền Hiến định, mau mắn đứng ra bênh vực, chống lưng cho
chúng. Nhưng từ khi Ban A 17 lâm trận, nhiều tên sinh viên Việt Cộng bị “hốt”
với đầy đủ bằng chứng có giá trị pháp lí xác minh chúng là cán bộ Cộng Sản, cho
nên không “ô dù” nào có thể che chở cho chúng được nữa, chúng đành phải nhũn
như con chi chi. Có một số sẵn sàng hợp tác. Những tay ngoan cố, chỉ đếm được
vài ba.
Về công tác Ban A 17:
Từ cuối năm 1971, Ban A 17 xuất hiện với một lực lượng có
trình độ đại học và trên đại học, rất thích hợp cho Mặt Trận Đại Học. Tất cả
hoạt động dưới sự lãnh đạo của Ông Nguyễn Thành Long, một cấp chỉ huy kiệt
xuất. Phải nhìn nhận đây là quyết định sáng suốt và đúng đắn của Tướng Nguyễn
Khắc Bình. Ban A 17 nhắm đánh tận gốc phong trào sinh viên tranh đấu do Thành
Đoàn Cộng Sản lèo lái. Khi phá vỡ được hệ thống tổ chức của Thành Đoàn Cộng sản
và giành lại được các ban đại diện sinh viên tức là đã nhổ được cái gốc của
phong trào tranh đấu thì tự khắc tình hình đại học trở lại yên tĩnh.
Ban A 17 phải “ra quân” trong tình hình không thuận lợi:
Phải đối phó với một đối phương sừng sỏ, lại gặp phải thái độ cam chịu của
nhiều giáo sư và sinh viên. Song nhờ tất
cả cán bộ Ban A 17 đều có trình độ học vấn thích hợp, cộng với sự hi sinh, tinh
thần kỉ luật, Ban A 17 đã vượt qua được các trở ngại, khó khăn và đã gặt hái
thành công khá tốt đẹp.
Thắng lợi trong Mặt Trận Đại Học đưa tới kết luận: Cộng Sản
không quá ghê gớm. Người xưa nói “Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng”; ở
đây, Ban A 17 chẳng những có khả năng biết rõ đối phương, lại còn biết cách
đánh thắng đối phương, cho nên đã thắng nhanh và thắng triệt để.
Cảm tưởng khi nhìn
lại:
Ban A 17 tự hào vì đã sát cánh cùng quân dân cán chánh VNCH
chiến đấu bảo vệ miền Nam
tự do. VNCH có chính nghĩa vì đã buộc phải chiến đấu để tự vệ. VNCH chưa phải
là toàn bích vì là một nước non trẻ, lại phải vừa xây dựng vừa phải chiến đấu
sống còn với Cộng Sản Hà Nội, nhưng không có thể phủ nhận VNCH đã xây dựng được
nền móng căn bản cho một quốc gia tự do, dân chủ, nhân bản, khai phóng.
Bọn sinh viên theo Việt Cộng khoe khoang làm “cách mạng đánh
cho Mĩ cút, dánh cho Ngụy nhào”. Thực ra, người Mĩ tham chiến nhiều lần nhiều
nơi trên thế giới, xong việc của họ rồi thì họ ra đi, không lấy một tấc đất.
Trường hợp chiến tranh ở Việt Nam ,
người Mĩ vừa ra đi, Cộng Sản Hà Nội vội rước Tầu Cộng vào. Hậu quả nhãn tiền là
Cộng Sản Hà Nội vừa phải cắt đất cắt biển dâng cho Tầu để “trả nợ” cho chúng và
để được chúng bảo vệ lợi quyền, vừa phải làm ngơ cho chúng tràn vào làm ăn sinh
sống và chắc chắn không bào giờ chúng ra đi nữa. Đang khi đó, “Ngụy nhào” rồi
thì tất cả những cái gì tốt đẹp VNCH đã xây dựng được trong 20 năm đều bị xóa
bỏ, tất cả những cái xấu xa về mọi mặt phát sinh ở mức độ khủng khiếp.
Nếu cách mạng là đánh đổ một chế độ, một chính quyền không
tốt để xây dựng một chế độ, một chính quyền tốt hơn thì Việt Cộng không làm
cách mạng bởi vì chúng đã đánh đổ một chế độ, một chính quyền tốt hơn để dựng
lên một chế độ, một chính quyền cực kì tệ hại. Những gì xẩy ra trên đất nước từ
30-4-1975 cho tới nay chứng
minh Việt Cộng là phản động, là phá hoại, là bán nước hại dân. Thế mà ngày xưa,
bọn sinh viên Việt Cộng lại hoạt động chống phá VNCH để tiếp tay cho Cộng Sản
Hà Nội độc tài, toàn trị chiếm đoạt miền Nam tự do. Tội đó không phải là nhỏ.
Giải thích như thế để chứng minh cuộc chiến đấu chống bọn
sinh viên Việt Cộng là chính nghĩa, là bổn phận, là vinh dự của Ban A 17. Ban A
17 không hại thầy phản bạn, Ban A 17 chỉ hoạt động quét sạch bọn sinh viên Việt
Cộng ra khỏi học đường.
Ban A 17 đã nhập trận, đã so găng bằng những đòn cân não gay
go, nhưng không kém phần gian nan, nguy hiểm và đã chiến thắng. Tuy kết cục
Miền Nam đã mất vào tay Cộng Sản Bắc Việt, bởi vì chúng ta thua ở những mặt
trận quan trọng khác, nhưng Ban A 17 vẫn cảm thấy một chút an lòng vì đã tích
cực góp phần đánh thắng Mặt Trận Đại Học, đã làm tròn nhiệm vụ mà Quốc Gia giao
phó.
Tháng 6-2013
(Trích từ cuốn sách MẶT TRẬN ĐẠI HỌC THỜI VIỆT NAM CỘNG HÒA
của Bạch Diện Thư Sinh. Tủ sách Hoàng Sa, 2014)
Comments
Post a Comment